Thứ Bảy, 28 tháng 9, 2013

Mưa đầu Thu

Đầu Thu mưa giăng
Lay cành, lá đổ
Đi trên đường nhỏ
Heo may sắp về

Thu sao sớm thế
Để ta bất ngờ
Đèn đường bật sáng
Ai đưa, ai chờ?

Bợt tay trong mưa
Lang thang phố vắng
Ngày Thu mỏng trắng
Đêm Thu đen dầy

Gió không đậm đầy
Mưa không buốt lạnh
Giáng Thu mỏng mảnh
Bước chân bần thần

Đi trong Thu ngân
Lòng buồn tái tím
Lẩn thẩn tìm vần
Chắp dòng thơ đắng

Khi em xa vắng
Tình ta bơ vơ
Mây, mưa giăng mắc
Rắc vào dòng thơ

Đường phố thẫn thờ
Lối quen bỗng lạ
Lời yêu bây giờ
Nhòa trong mưa giá.

Thứ Tư, 25 tháng 9, 2013

Thu tình yêu


Không còn đám mây lang thang mùa Hạ
Trời không cao và rộng rãi trải dài
Tháng tám âm qua trong cái lạnh se sai
Ta đang ở giữa mùa Thu nhiều nỗi nhớ

Đã hết hè, bộn bề trang sách mở
Cấp một, cấp hai… rồi năm tháng sinh viên
Cứ mỗi Thu sang gắn kết một lần
Ta đón đợi những niềm vui êm ái

Trời Thu lạnh, tiết Thu không tê tái
Chỉ thấy gai gai, xanh ngắt đến nao lòng
Đi trên đường, nắng rụng bỗng ngóng trông
Thu khẽ nhắc: Đã mùa xây tổ ấm

Đón Thu sang nụ cười ai nồng thắm
Cái nắm tay lúng túng thật nhẹ nhàng
Bầu trời cao, đàn sếu muộn bay ngang
Tung cánh mỏi tìm về phương trời tím

Cuối phố cổ đôi tình nhân bịn rịn
Lá vàng rơi, tim nhịp đập rộn ràng
Hoan hỉ nhà ai lễ chạm ngõ đầu làng
Tấm thiếp tới, đã vào Thu mùa cưới

Xin cảm ơn Thu, ta hằng mong đợi
Đã vì đời luôn gắn bó dài lâu
Cho anh thấy em – đôi ta có nhau
Mùa se lạnh, lắng đọng nhiều nỗi nhớ.

Không nhìn mưa



Hà Nội hôm nay đón Gió mùa Đông bắc, mưa lạnh tràn ngập phố phường, những giọt buồn tung dải bốn phương. Ngọn đèn đường bật sáng, nhòa trong ánh mắt. Dòng xe hối hả đan chen nhau tìm hướng trở về nhà. Có một người lữ khách bước đi trong in lặng, ngược dòng xe: Không nhìn đường, không nhìn mưa...


Qua ô cửa xanh em chợt thấy mưa về
Mưa xối xả thỏa nỗi niềm khao khát
Trong gió cuộn, thoảng thi nghe câu hát
“Trời còn làm mưa…” mưa mãi khôn nguôi

Cánh hoa bay trong heo hắt mưa rơi
Dòng thời gian tuột trơn theo kẽ ngón
Con đường quen lá vàng ai đã dọn
Giờ em về lối cũ vắng người xưa

Lòng dường như đè nặng nỗi ưu tư
Chỉ nhớ thôi, nhớ những ngày quá khứ
Bỗng cần lắm một vòng tay, hơi ấm
Sưởi cho em, mảnh thân đẫm nước mưa

Xuyên nỗi đau miền ký ức tiễn đưa
Mưa xóa hết trọn niềm vui, mong ước
Bao nhói buốt tưởng chừng không quên được
Qua cơn mưa phút chốc “phựt” sạch trơn

Để lại sau ta khoảng trắng cô đơn
Em nhắm mắt, không nhìn mưa đang đến…

Hà Nội mưa rơi


Hà Nội hôm nay mưa lại rơi
Hạt, hạt buồn thấm buốt tim tôi
Có ai thấu hiểu đời trai lạnh
Cô quạnh bơ vơ giữa đất trời

Mưa vẫn tuôn rơi, tím nụ cười
Hoàng hôn u ám, giáng xa vời
Dòng xe ướt át len phố nhỏ
Góc đứng thân quen vắng hẹn hò

Chỉ còn hàng sấu đứng co ro
Hoa táo rụng buồn ướt trang thơ
Cái thủa ban đầu… đâu còn nữa
Phố nghèo, đường vắng đẫm gió đưa.

Dầm mưa, dãi nắng tôi đã qua
Chiều nay rũ áo bước xa nhà
Con tim buốt giá hòa mưa lạnh
Chẳng tạnh nguồn cơn chốn nhập nhòa.