Qua ô cửa xanh em chợt thấy mưa về
Mưa xối xả thỏa nỗi niềm khao khát
Trong gió cuộn, thoảng thi nghe câu
hát
“Trời còn làm mưa…” mưa mãi khôn
nguôi
Cánh hoa bay trong heo hắt mưa rơi
Dòng thời gian tuột trơn theo kẽ ngón
Con đường quen lá vàng ai đã dọn
Giờ em về lối cũ vắng người xưa
Lòng dường như đè nặng nỗi ưu tư
Chỉ nhớ thôi, nhớ những ngày quá khứ
Bỗng cần lắm một vòng tay, hơi ấm
Sưởi cho em, mảnh thân đẫm nước mưa
Xuyên nỗi đau miền ký ức tiễn đưa
Mưa xóa hết trọn niềm vui, mong ước
Bao nhói buốt tưởng chừng không quên
được
Qua cơn mưa phút chốc “phựt” sạch
trơn
Để lại sau ta khoảng trắng cô đơn
Em nhắm mắt, không nhìn mưa đang đến…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét